Ông Lão Bán Bánh Bò Bông Người Hoa Bán Ở Đâu Bình Thạnh, Bánh Bò Đại Phát Chính Gốc Người Hoa
rộng 30 năm nay, fan dân trên phố Võ Văn Ngân (Q.Thủ Đức, TP. HCM) ngoài ra đã thân quen với giờ “bíp…bíp…” từ bỏ xe bánh bò bông của ông Nguyễn Văn Đạo (78 tuổi, ngụ P.Bình Thọ, TP. HCM). Vì chưng bánh ngon cần có fan đến xin học giải pháp làm, nhưng lại ông Đạo khăng khăng không truyền dạy.

Ông Đạo được biết đến như một người vui tính, cần mẫn cùng rất yêu thương nghề.
Bạn đang xem: Bánh bò bông người hoa bán ở đâu
Với những người bị ông từ chối, họ đến rằng ông ích kỷ, ngạo đời, nhưng ai tiếp xúc nhiều với ông mới biết, ông không dạy ko phải bởi vì ông muốn giữ cho riêng mình, mà vì chưng muốn giữ tròn lời hứa với anh vợ ông, người đã truyền hết túng thiếu quyết có tác dụng bánh mang lại ông. Ông Đạo phân tách sẻ: “Lúc trước tôi làm thợ hồ, nhưng rồi một ngày bị nhồi ngày tiết cơ tim, tôi không có tác dụng được nữa. Trải qua đủ thứ nghề vẫn không thể mưu sinh. Một lần, tôi năn nỉ anh vợ mấy ngày liền với hy vọng anh sẽ truyền nghề làm bánh trườn để tất cả cái nghề nuôi gia đình. Anh tôi mủi lòng dạy mang lại tôi nhưng với một điều kiện tôi ko được truyền túng thiếu quyết của loại họ bên vợ ra ngoài. Thế nên, ai mang lại tôi trăm triệu tôi cũng không đủ can đảm dạy nghề”.


Nhờ chịu cực nhọc học hỏi, vào thời gian ngắn ông Đạo biết được hết tất cả túng bấn quyết từ chọn bột làm bánh đến thời gian chế biến, giải pháp nhào bột để bánh ko nhão, không thực sự xốp, không nhạt cũng không thật ngọt, có tác dụng thế nào để giữ được hương vị bánh trườn theo thời gian. Vì chưng thế nhưng mà ông bao gồm được nhiều “mối ruột” vào suốt 30 năm. Những người học sinh ngày xưa đến bây giờ vẫn thường ghé qua ông để sở hữu bánh trườn cho nhỏ của họ, trò chuyện với ông vào mỗi buổi sáng, đó là điều không thể quên trong “sự nghiệp” phân phối bánh trườn của ông.

Ông không rõ vì sao người ta lại gọi bánh của ông là bánh trườn bông, nhưng ông chắc chắn một điều rằng bánh của ông được tuân theo công thức của người Hoa từ rất thọ đời, nên bám mùi vị đặc biệt hơn các loại bánh khác.

Chị Hoàng Bích Phương (ngụ Thủ Đức) phân chia sẻ: "Mình ăn bánh của ông đã lâu, ban đầu mình thích nghe tiếng bíp bíp "không giống ai" của xe cộ bánh này, nhưng ăn một lần rồi vẫn nhớ mùi vị bánh bò nơi đây. Ông cụ bán bánh rất vui tính với cởi mở, bởi vậy tuần làm sao mình cũng ghé thăm mua ủng hộ cụ vài ba bịch bánh bò".
Ngày nào cũng vậy, đúng 2h sáng sủa là ông thức dậy làm cho bánh, 6h30 là bắt đầu đi bán qua những trường học, xưởng may bên trên đường Võ Văn Ngân, lên vấp ngã 3 chợ, qua Bắc Ái, Cao Mạnh Trinh rồi cuối cùng đúng 10h30 gồm mặt ở trường Nguyễn Hữu Huân cung cấp đến khi nào hết mới về. Hôm như thế nào còn dư vượt nhiều, ông sẽ ghé qua các trường đại học nhờ sinh viên giúp đỡ, hoặc về ăn cơm, nghỉ ngơi chút đỉnh rồi đi cung cấp tiếp.
Ông Đạo phân tách sẻ: "Nghề của tôi cực nhọc nói lắm, hôm "trúng mánh" công ty người ta bao gồm đám tiệc thì cung cấp hết sớm. Hôm như thế nào mưa nhiều thì phải thế chạy, có hôm vừa ăn cơm xong, châm điếu thuốc chưa kịp hút thì đã ngồi ngủ quên thời điểm nào không hay. May mắn là các em học sinh thương tôi lắm, biết tôi còn nhiều là rủ nhau tải giúp, những đứa học trò ngày xưa giờ gặp lại vẫn nhận ra tôi và chở bé đến ăn".

Ông Đạo cung cấp bánh bò theo bịch, mỗi bịch gồm nhì cái, với giá bán 3.000 đồng/bịch rất hợp với túi tiền của học sinh, sinh viên, với người lao động.Một ngày ông Đạo phân phối được khoảng 300 loại bánh, trừ tiền vốn ông lời được hơn 100.000 đồng.
Vì đạp xe đi bán nhiều quá buộc phải ông bị giãn tĩnh mạch, giãn dây chằng, một năm trở lại đây ông để dành riêng tiền cài đặt chiếc xe thiết bị cũ nhưng nó cũng không ít lần "hành hạ" ông. Tuy vất vả là vậy nhưng vì lời hứa với anh rể mà ông ko dạy nghề mang đến người ngoài, nhiều người đến xin học nghề, tất cả người trả giá 5 triệu đồng/tháng, người tranh nhau trả nhiều hơn nhưng ông Đạo nhất quyết không dạy.

Không những phân phối bánh bò với giá bình dân, ông Đạo còn là một người vui tính, ông kể rất nhiều về cuộc đời, tuyệt đơn giản là những mẩu chuyện ông gặp hằng ngày, những người dân nơi đây quý ông ra sao, góp đỡ ông thế nào. Những câu chuyện chắp nối nhưng thắm đượm nghĩa tình của một người mưu sinh.

Anh Dương An (33 tuổi, ngụ Thủ Đức) mang đến biết: “Tôi ăn bánh bò của ông Đạo từ năm 1995 , lúc đó tôi là học sinh trung học. Hôm nay có dịp đi qua đường này, nghe tiếng bíp bíp tôi nhớ về xe pháo bánh trườn ngày nào, đề xuất qua xem thử, ko ngờ vẫn là người phân phối bánh năm xưa, đến nay mùi hương vị bánh bò vẫn không cụ đổi”.

Mặc mặc dù thuộc diện nghèo với thường vay mượn vốn có tác dụng bánh nhưng ông Đạo nhất quyết ko truyền nghề với bất kỳ giá bán nào

Con đường Đoàn Kết những trưa hè đã vắng trơn học trò qua lại, nhưng xe pháo bánh trườn bông vẫn bíp… bíp…, chốc chốc tiếng rao "bánh trườn đây… bánh bò đây…" vang lên phía xa xa. Ông Đạo vẫn cần mẫn trên bé đường quen thuộc ngày nào, gợi đến người thành phố sài thành nhớ về chút kỷ niệm xưa cũ, kèm theo hình dáng người đàn ông già cõi khuất phía xa cuối con đường.
Cảm giác nạp năng lượng lần thứ nhất giống như đang trải nghiệm lớp vỏ của bánh bao vậy. Bánh có white color trong, thường xuyên để nạp năng lượng như một món tráng mồm chứ không dùng để ăn no.
Bạn đang xem: Bánh trườn bông bạn hoa buôn bán ở đâu
Sự tiếp phát triển thành trong văn hóa ăn uống của người trung quốc khi nhập cảnh như một "món quà" giành riêng cho vùng tây-nam Bộ. Tín đồ dân vùng đồng bằng châu thổ chưa lúc nào xua tay từ chối chính tín đồ Hoa đã tạo nên sự những sự trù phú vào nền nhà hàng của họ. Thậm chí này còn là một mẩu chuyện rất đồng bộ sau tương đối nhiều năm. Nói đâu cho xa chẳng hạn như một món bánh vốn đặc thù ở Nam cỗ như bánh bò là một trong thành phẩm giao sứt của người Hoa làm việc vùng đất này.
Xem thêm: Cách làm kiệu cuốn lá vĩnh linh, kiệu cuốn lá ngâm mắm t2 về bữa

HƠN 30 NĂM BÁN BÁNH BÒ, MỖI NGÀY CHỈ BÁN DUY NHẤT 1 Ổ trong VÒNG 1 TIẾNG RƯỠI
Ở buộc phải Thơ, duy nhất gồm xe bánh bò của chú Trương Phùng Chiêu (sinh năm 1961) là lừng danh nhất! Cứ hễ về vùng đô thị vị trí này, hỏi thăm "ông chú đạp xe đạp bán bánh bò" hay có cách gọi khác với cái thương hiệu "Bánh trườn Triển Chiêu" là người nào cũng biết!



Trên chiếc xe đạp điện cũ, ngày nào thì cũng vào đúng nhất một form giờ, một điểm hẹn, cứ hễ chú Chiêu đá phòng xe cái "cạch", chiếc xe đạp cũ dựng thẳng đứng nhờ cái sườn được gia cố phía trước, bên trên mâm bánh bởi thiếc có nửa đường kính rộng chừng 3 gang tay, ổ bánh trườn thơm mùi gạo bắt đầu được phủ một lớp vải mùng, một lớp ni lông, white color đục núng nính như má em bé bước đầu lôi cuốn sự chăm chú của fan đi đường.
Vừa "vào vị trí" đón khách, chú Chiêu lẹ miệng: "Rồi rồi, con ăn (bao) nhiêu?". Không còn lượt khách hàng này đến lượt khách hàng khác, ai nấy đa số cầm sẵn tiền trên tay: "Dạ 10 ngàn", "20 đi chú", "Cho bé 15 ngàn". Chú Chiêu vừa nghe dứt vừa lẹ tay dùng chiếc dao bản to, cắt/chặn từng phần bánh theo hình chữ nhật rồi vứt vào một cái túi nhỏ dại đưa mang đến khách.
Trình tự đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi hết ổ bánh trườn mà không đề xuất một giờ rao!.
"Chú mới cung cấp trở lại, cần đợi chích đủ 2 mũi new dám bán", chú Chiêu kể.
Chúng tôi hỏi: "Đã bao giờ chú nghỉ chào bán lâu vậy chưa?", chú Chiêu đáp: "Chưa, chú cung cấp 30 năm nay, tết thì cũng chục nhì chục ngày chứ không tồn tại tới 3 4 mon dữ vậy".
Cũng phải, tp Cần Thơ có lệnh giãn giải pháp từ vài tháng trước, công nạp năng lượng việc làm cho của hàng nghìn người bị đình trệ, chú Chiêu cũng ko ngoại lệ nhưng ngoài cách tuân hành theo thì những người bán sản phẩm rong như chú không thể làm cái gi khác hơn!
"Lúc trước 4h chiều chú chào bán tới 5h tiếng chiều, còn hiện thời dịch thì cung cấp sớm hơn. 3 giờ là sút xe ra bán tới 4 tiếng rưỡi, chừng 1 tiếng rưỡi là hết", chú Chiêu bộc bạch.
Trước dịch, cửa hàng chúng tôi muốn tìm hưởng thụ bánh trườn của chú Chiêu buộc phải canh vào đúng khung giờ vì chú cố định chỉ bán trong vòng 1 tiếng. Không ít người tiếc vì không thiết lập được hoặc ăn uống chưa vẫn cứ hỏi hoài một câu: "Sao chú không làm cung cấp thêm, con thấy bán được mà", tôi cũng từng nói như vậy nhưng câu trả lời của chú thì chỉ gồm một: "Một mình làm không nổi, cung cấp nhiêu đây hết là về được rồi!".
Chú Chiêu kể cung cấp 1 giờ chứ chú yêu cầu làm 4 - 5 tiếng thường xuyên từ xay gạo, ủ men,... Hàng ngày cứ 8kg gạo mà những tay như thế, chú Chiêu trung khu sự:"Nhà tui có mình tui làm cho à, bà xã đi buôn bán quán nước đái khát tui có tác dụng một mình, làm nhiều làm không nổi".
"ĂN BÁNH BÒ PHẢI BIẾT PHÂN BIỆT TỪNG LOẠI MỚI ĐÚNG LÀ NGƯỜI MIỀN TÂY NHA!"
Từ "bánh vú bò" nguyên phiên bản của tín đồ Hoa có thành phần chính là bột gạo, tín đồ miền Tây đã sáng tạo thành nhiều mẫu mã các nhiều loại bánh với các tên thường gọi khác theo cách chế biến khác biệt như bánh bò nướng, bánh bò hấp hay theo hình thù của bánh như bánh trườn rễ tre, bánh bò bông, bánh bò dừa...
Điểm chung của các loại bánh trườn này là đều phải có thành phần chính được thiết kế từ bột gạo, men, đường. Tuy nhiên không bắt buộc ai nhìn vào cũng biết phân biệt tên của từng loại, chính vì điều này mới gồm câu nhưng khách mê bánh trườn của chú Chiêu nói: "Ăn bánh bò phải biết phân biệt từng các loại mới và đúng là người miền Tây!".
Bánh trườn hấp là một số loại bánh bò nhiều mẫu mã nhất mà bạn ta thường bắt gặp ở trong mâm bánh tiêu, của các quầy hàng rong. Bánh bò hấp được làm từ một các thành phần hỗn hợp bột lỏng (bột gạo, bột năng, cơm rượu), không tồn tại nước cốt dừa. Bánh thường sẽ có hình dạng tròn nhỏ hoặc hình tam giác được giảm từ ổ bánh lớn, lúc xé bánh bên trong chằng chịt những "sợi" trông như rễ tre bắt buộc ngoài tên gọi bánh trườn hấp nó còn được gọi là bánh bò rễ tre. Ngoài dùng với bánh tiêu, bánh trườn hấp còn được nhận xét cao thì ăn kèm vớinước cốt dừarắcmuối mè, đậu phộng bên trên.
hơn 30 năm nay, bạn dân trên đường Võ Văn Ngân (Q.Thủ Đức, TP. HCM) dường như đã rất gần gũi với tiếng “bíp…bíp…” từ bỏ xe bánh trườn bông của ông Nguyễn Văn Đạo (78 tuổi, ngụ P.Bình Thọ, TP. HCM). Bởi bánh ngon nên có bạn đến xin học giải pháp làm, mà lại ông Đạo nhất thiết không truyền dạy.

Ông Đạo được nghe biết như một người vui tính, cần mẫn và hết sức yêu nghề.Với những người bị ông từ chối, họ nhận định rằng ông ích kỷ, ngạo đời, dẫu vậy ai tiếp xúc những với ông mới biết, ông ko dạy không phải vì ông muốn giữ cho riêng mình, mà vì hy vọng giữ tròn lời hứa hẹn với anh vk ông, người đã truyền hết tuyệt kỹ làm bánh cho ông. Ông Đạo phân tách sẻ: “Lúc trước tôi làm thợ hồ, nhưng mà rồi một ngày bị nhồi huyết cơ tim, tôi không làm được nữa. Trải qua đủ lắp thêm nghề vẫn cần yếu mưu sinh. Một lần, tôi nề anh bà xã mấy ngày liền với hi vọng anh đã truyền nghề làm bánh bò để có cái nghề nuôi gia đình. Anh tôi mủi lòng dạy đến tôi tuy vậy với một đk tôi không được truyền bí quyết của dòng họ bên vk ra ngoài. Núm nên, ai mang lại tôi trăm triệu tôi cũng không dám dạy nghề”.
Dù trở ngại vất vả dẫu vậy ông Đạo luôn luôn lạc quan, yêu đời. Ông rất thích thì thầm và thường nói về phần đa điều ông trải qua trong thời gian tháng mưu sinh.Nhờ siêng năng học hỏi, trong thời hạn ngắn ông Đạo hiểu rằng hết tất cả tuyệt kỹ từ lựa chọn bột làm cho bánh đến thời hạn chế biến, biện pháp nhào bột nhằm bánh không nhão, không thật xốp, ko nhạt cũng không quá ngọt, làm thế nào để lưu lại được hương vị bánh bò theo thời gian. Vì thế mà ông có được không ít “mối ruột” trong suốt 30 năm. Rất nhiều người học sinh ngày xưa đến hiện thời vẫn thường ghé thăm ông để sở hữ bánh trườn cho nhỏ của họ, chuyện trò với ông vào mỗi buổi sáng, đó là vấn đề không thể quên trong “sự nghiệp” bán bánh trườn của ông.
Ông không rõ bởi sao fan ta lại điện thoại tư vấn bánh của ông là bánh bò bông, nhưng ông chắc chắn là một điều rằng bánh của ông được làm theo bí quyết của người Hoa từ rất lâu đời, nên có mùi vị đặc biệt hơn các loại bánh khác.
Vì vậy nhưng từ học tập sinh, tới các người lao động, tuyệt tầng lớp hơi giả phần nhiều "nghiện" vị bánh có 1 không 2 này.Chị Hoàng Bích Phương (ngụ Thủ Đức) chia sẻ: "Mình ăn uống bánh của ông sẽ lâu, ban sơ mình thích nghe tiếng bíp bíp "không giống ai" của xe cộ bánh này, nhưng ăn uống một lần rồi vẫn nhớ mùi vị bánh trườn nơi đây. Ông cụ phân phối bánh rất vui tính và dỡ mở, vị vậy tuần nào tôi cũng ghé qua sở hữu ủng hộ núm vài bịch bánh bò".Ngày nào cũng vậy, đúng 2h sáng là ông thức dậy làm bánh, 6h30 là bước đầu đi phân phối qua những trường học, xưởng may trê tuyến phố Võ Văn Ngân, lên xẻ 3 chợ, qua Bắc Ái, Cao dũng mạnh Trinh rồi ở đầu cuối đúng 10h30 xuất hiện ở trường Nguyễn Hữu Huân chào bán đến lúc nào hết mới về. Hôm làm sao còn dư thừa nhiều, ông đã ghé qua các trường đh nhờ sinh viên góp đỡ, hoặc về ăn uống cơm, nghỉ ngơi ngơi chút xíu rồi đi buôn bán tiếp.Ông Đạo chia sẻ: "Nghề của tôi nặng nề nói lắm, hôm "trúng mánh" nhà bạn ta bao gồm đám tiệc thì phân phối hết sớm. Hôm làm sao mưa các thì đề xuất ráng chạy, gồm hôm vừa nạp năng lượng cơm xong, châm điếu thuốc còn chưa kịp hút thì vẫn ngồi ngủ quên lúc nào không hay. May mắn là những em học viên thương tôi lắm, biết tôi còn nhiều là rủ nhau tải giúp, các đứa học trò ngày xưa giờ chạm mặt lại vẫn nhận biết tôi cùng chở con đến ăn".
Ông Đạo cung cấp bánh trườn theo bịch, từng bịch gồm hai cái, với giá 3.000 đồng/bịch rất hợp với túi tiền của học sinh, sinh viên, và tín đồ lao động.Một ngày ông Đạo bán được khoảng 300 chiếc bánh, trừ tiền vốn ông lời được rộng 100.000 đồng.Vì đạp xe đi cung cấp nhiều quá phải ông bị giãn tĩnh mạch, giãn dây chằng, 1 năm trở lại phía trên ông để dành riêng tiền sở hữu chiếc xe máy cũ cơ mà nó cũng không ít lần "hành hạ" ông. Mặc dù vất vả là vậy dẫu vậy vì lời hứa với anh rể nhưng mà ông không dạy nghề cho người ngoài, không ít người dân đến xin học tập nghề, có tín đồ ra giá bán 5 triệu đồng/tháng, người tranh nhau trả nhiều hơn thế nhưng ông Đạo một mực không dạy.
Không những buôn bán bánh bò với cái giá bình dân, ông Đạo còn là một người vui tính, ông kể không hề ít về cuộc đời, hay đơn giản và dễ dàng là những mẩu truyện ông chạm mặt hằng ngày, những người dân chỗ đây quý ông ra sao, giúp đỡ ông cầm cố nào. Những mẩu truyện chắp nối mà lại thắm đượm tình nghĩa của một bạn mưu sinh.
Anh Dương An vui mắt khi nhận biết xe bánh trườn mà anh nghĩ rằng chỉ với có thể giữ giàng trong ký ức.Anh Dương An (33 tuổi, ngụ Thủ Đức) cho biết: “Tôi ăn bánh bò của ông Đạo từ thời điểm năm 1995 , khi ấy tôi là học viên trung học. Bây giờ có dịp trải qua đường này, nghe giờ đồng hồ bíp bíp tôi ghi nhớ về xe bánh trườn ngày nào, đề xuất qua coi thử, ko ngờ vẫn luôn là người chào bán bánh năm xưa, đến nay mùi vị bánh trườn vẫn không cố gắng đổi”.
Mặc dù thuộc diện nghèo với thường vay vốn làm bánh dẫu vậy ông Đạo khăng khăng không truyền nghề với ngẫu nhiên giá nào
Ông Đạo đo đắn mình còn bán bánh trườn được bao lâu, ông cho thấy thêm nếu không còn sức đi phân phối nữa thì sẽ tương đối nhớ những bé đường, nhớ những người dân đã đính bó cùng với ông hơn 30 năm nay.Con mặt đường Đoàn Kết phần đa trưa hè sẽ vắng bóng học trò qua lại, cơ mà xe bánh trườn bông vẫn bíp… bíp…, chốc chốc giờ đồng hồ rao "bánh bò đây… bánh trườn đây…" vang lên phía xa xa. Ông Đạo vẫn chăm chỉ trên con đường quen thuộc ngày nào, gợi cho những người Sài Gòn nhớ về chút đáng nhớ xưa cũ, kèm theo hình dáng người bọn ông già cõi mệnh chung phía xa cuối nhỏ đường.